Lưu bút ngày xanh
Ảnh minh họa.

Trước mắt tôi, mọi thứ ùa về vẹn nguyên như thuở nào. Sau khi xong công đoạn làm hồ sơ đăng ký thi đại học, cả lớp bắt đầu rục rịch làm lưu bút. Không cần người khơi mào, cứ thế lặng lẽ, người này chuyền tay người kia, thủ thỉ “viết cho tớ vài dòng nhé!”. Nắng tháng Năm như treo giữa trời, vây khắp sân trường, ùa vào lớp học. Những giờ học cuối chìm trong vòng quay vù vù của chiếc quạt trần già nua cũ kỹ. Cứ tưởng cuộc đời học sinh vô lo vô nghĩ, quanh quẩn trường lớp, ấy thế mà năm cuối cấp sao thấy ai cũng ưu tư, cũng bận lòng, vương vấn những điều thầm kín. Cầm trên tay cuốn lưu bút lặng lẽ, ngồi viết một cách hăng say như chưa từng được viết.

Những ngày học cuối, con trai con gái ngồi bên nhau, rất ngoan, chẳng hò hét, chọc ghẹo, tất cả đều nắn nót từng dòng chữ trong trang lưu bút. Lưu bút của chúng tôi ngày ấy muôn hình vạn trạng, mang đậm dấu ấn của mỗi người. Người đơn giản thì dùng cuốn sổ bìa cứng, nhỏ gọn hơn quyển vở viết, kẻ lãng mạn sắm cho mình cuốn sổ đầy hoa lá cành. Cầm cuốn lưu bút trên tay, điều đầu tiên ai cũng muốn xem nhất đấy là trang đầu tiên, xem xem “lý lịch trích ngang” như thế nào.

Viết lưu bút, đọc lưu bút của bạn bè mới thấy rất nhiều điều bí mật, được mọi người bật mí. Chẳng thể ai ngờ đứa bạn hiền lành mà lại là người đầu têu của trò giấu giầy, hay xé vở của bạn cùng bàn để chuẩn bị cho tiết kiểm tra bất chợt. Những lời thổ lộ, đọc xong tức thì có tức thật đấy, nhưng rồi lại cười xòa trong phút chốc, vì chẳng ai nỡ giận hờn tới phút giây cuối cùng.

Đọc lưu bút mới biết được bạn trăn trở trước ngả rẽ của cuộc đời. Có người chọn tiếp cho mình bằng con đường học vấn, có người sau khi hết học bươn chải với đời, gắn bó với những khu công nghiệp, chế xuất. Thương, thương lắm những bạn bè thân yêu của tôi nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài những dòng yêu thương vào trang lưu bút. Phút cuối, dường như ai cũng luyến tiếc, mười hai năm trôi qua quá dài mà sao thấy ngắn ngủi vô cùng. Lưu bút thời xưa, quyển nào quyển nấy cũng ép đầy hoa phượng, hoa bằng lăng… Cuối trang viết của chúng tôi bao giờ cũng là “Hẹn gặp lại” hay “Đừng quên tớ nhé”. Chúng tôi vẫn giữ lời hứa với nhau ít nhất khi ra trường, mỗi năm gặp lại một lần ở trong trang lưu bút.

Kỷ niệm đẹp của tuổi học trò được lưu lại bằng những trang lưu bút, bằng nét mực học trò, để sau này trưởng thành hơn, ngồi giở lại, soi bóng mình trong đó, thấy bao ngọt ngào yêu thương của tình bạn, thầy cô, mái trường.                                           

HOÀNG PHI








Thống kê truy cập
  • Đang online: 1
  • Hôm nay: 1
  • Trong tuần: 1
  • Tất cả: 1
Đăng nhập